Mất bao công rình rập, theo dõi với mục đích bảo vệ hạnh phúc lứa đôi vậy mà đến khi bắt được quả tang chị lại ngậm ngùi quay gót trong tột cùng xót xa, tê tái.
Nào phải chị cao thượng, không ghen tuông lồng lộn vì sợ làm anh tổn thương, cũng chẳng phải chị yếu đuối, nhu nhược, chấp nhận buông tay phó mặc số phận tổ ấm gia đình cho sự xô đẩy của dòng đời, mà bởi chị thấm thía hơn ai hết, càng níu kéo càng tự chuốc thêm những khổ đau, tự dấn sâu hơn vào lầm lạc, bế tắc.
Bi kịch đổ vỡ ám ảnh tâm trí bấy lâu chị cố tình vùi dập cuối cùng vẫn ập đến như một kết cục tất yếu... Dù biết trái tim anh đã thuộc về người con gái khác song chị vẫn lao như thiêu thân vào mối tình đơn phương.
Quyết tâm giành dật anh về phía mình hối thúc chị không từ một âm mưu, thủ đoạn nào. Sau nhiều lần lả lướt, đong đưa vẫn chẳng lung lạc được anh, chị phải dùng đến hạ sách nhờ người chúc rượu cho anh say mềm, chủ động dàn cảnh ân ái, quay phim, chụp ảnh làm bằng chứng để đặt anh vào “sự đã rồi”.
Mặc anh day dứt vì cảm giác có lỗi với người con gái anh yêu, dằn vặt tự trách mình phải trả giá cho giây phút nông nổi, không làm chủ được bản thân... chị hả hê nghĩ rằng mình chiến thắng.
Ngay cả khi anh khẩn nài chị đừng trói buộc anh bằng cuộc hôn nhân miễn cưỡng, gượng gạo bởi nó sẽ mang đến bất hạnh cho cả hai, chị vẫn chẳng động lòng. Quy kết trách nhiệm cho anh, tác động lên bạn bè, người thân của anh... chị đã có được đám cưới như mong đợi.
Trái ngược với vẻ mặt rạng rỡ, mãn nguyện trong bộ váy cô dâu xúng xính của chị là nỗi buồn thăm thẳm trong khoé mắt và những bước chân vô hồn nơi anh.
Chị đinh ninh mình cột chặt anh mà đâu ngờ càng đẩy anh ra xa thêm... (Ảnh minh họa)
Chị tự an ủi rằng đứa con trong bụng sẽ là cầu nối, là sợi dây gắn kết khơi lên những yêu thương, rung động, rằng nỗ lực của chị sẽ được đền đáp. Nhưng thời gian đã phản bác lại lập luận sống đầy huyễn hoặc ấy...
Anh vẫn quan tâm chăm sóc mẹ con chị, vẫn cáng đáng trọng trách trụ cột kinh tế song sự nhạy cảm mách bảo chị rằng anh đang gồng mình lên làm tròn nghĩa vụ của một người đàn ông, còn tình yêu đằm sâu trong trái tim anh vĩnh viễn không thuộc về chị mà đã trao gửi trọn vẹn cho người con gái kia dẫu bị những trái ngang, trắc trở chia cắt khiến họ không thể đi chung một con đường.
Phát hiện ra anh vẫn nâng niu, cất giữ những bức ảnh, những kỉ vật thời hẹn hò, chị giận dữ đập phá, quăng quật để rồi kẻ phải hứng chịu đau khổ nhất lại chính là chị khi ý thức được mình chẳng xóa nổi hình ảnh người con gái ấy trong kí ức của anh.
Chị quản anh chặt chẽ về tiền bạc, thời gian, các mối quan hệ, thậm chí chẳng ngại ngần lẽo đẽo theo anh như một cái bóng bất kể đêm hay ngày khi anh có việc phải ra ngoài. Chị đinh ninh mình cột chặt anh mà đâu ngờ càng đẩy anh ra xa thêm.
Nỗi buồn chất chứa nơi khoé mắt anh nhiều hơn, sợi dây tình cảm vợ chồng trở nên mong manh hơn, không khí gia đình ngột ngạt, bức bối hơn. Anh thường xuyên kiếm cớ phải đi công tác, bận việc phải ở lại cơ quan làm thêm...
Sống bên nhau dưới một mái nhà không có nghĩa là đã tạo dựng được một gia đình đúng nghĩa. Sự hao khuyết ẩn náu sau cái vẻ tròn đầy ấy khiến lòng người nhức nhối, thê thảm hơn. Sau những trải nghiệm chị dần hiểu ra điều đó. Và chị không muốn tiếp tục đeo đuổi một tình yêu khi biết chắc chẳng thể chạm tay vào.
Thừa nhận thất bại khi thẳng thắn đối diện với bản thân song chị không cùng quẫn, suy sụp. Quyết định giải thoát cho anh là chị đã vượt lên trên những nhỏ nhen, ích kỷ đời thường, đã thấm thía hạnh phúc đích thực phải xuất phát từ những rung động chân thành. Không phải chị trả tự do cho anh mà là chị đã trả tự do cho chính mình.
(Theo PNVN)